LYRIC

Một mình em chìm trong biển sâu, chôn giấu biết bao niềm u sầu
Gượng nhìn thôi cũng làm em đau nhói
Vậy nên em mải mê chìm đắm, nơi sâu thẳm không một ai hay
Liệu sẽ có ai? Phải chăng chẳng ai tìm ra em ở nơi đây?
Mình em phải đi đến đâu? Em biết phải làm gì chốn này?
Rồi đột nhiên từ đâu vụt qua màn nước một tia sáng xanh
Vội đưa tay tựa như trước mắt, nhưng ánh sáng kia thật mong manh
Một cơn sóng ngang qua chợt biến tan bàn tay em hư không
Mình em cứ mãi thắc mắc chẳng biết thứ kia là chi?
Rực rỡ tựa như vì sao, cũng dịu êm ấm áp làm sao
Vật sáng lấp lánh, tỏa sáng long lanh, trong lúc em không nhận ra
Vậy ai đã buông lời dối gian?
Người con gái dưới đáy biển sâu, mãi chìm nơi đại dương tối tăm
Mải mê giam cầm lại chính bản thân vào sâu tận trong bóng đêm
Người con gái dưới đáy biển sâu, nhưng lòng em vẫn muốn biết tin
Cũng bởi vì chính em đã tìm ra một người có thể rung động đến trái tim em
Ở nơi đây chẳng có bóng đêm hay ánh sáng khi bình minh về
Và nhiều đêm không thể ngủ yên triền miên bủa vây lấy em
Tự do em nhẹ tung đôi cánh giữa mênh mông nơi đại dương kia
Đùa con sóng trong xanh, nhảy múa xinh đẹp giữa bóng nước long lanh
Chợt ánh sáng ngỡ đã biến mất chiếu soi lên khuôn mặt em
Rồi vô tình em nhìn quanh bắt gặp đôi mắt của anh
Khoảnh khắc người ngoảnh đầu nhìn lại phía nơi em làm em bỗng nhận ra
Thì ra là em đã dối gian
Người con gái cố chấp đắm chìm sâu vào trong đại dương tối tăm
Giữa đêm đen làm đôi má thắm em bừng lên tựa như đóa hoa
Biển xanh ôm lấy em vào lòng sẽ không để cho lòng dũng khí kia thoát ra và
khiến em chẳng thể mang con tim của chính em bày ra trước mặt anh
(để em được bày ra con tim em bấy lâu chìm sâu trong đại dương)
Bộ đồ em mang lên hôm nay giờ đã lấm lem không sao nhận ra
Nhìn em hôm nay xanh xao, nụ cười méo mó không nhận ra
Bộ dạng của em thế em làm sao gặp được ai giờ đây hỡi anh
Làm ơn hãy để em được yên (Làm ơn hãy để yên mình em)
Dâng trào trong đầu em là những cảm xúc bủa vây chẳng thể thốt được nên thành câu
Và bất chợt trong khoảnh khắc, anh tựa như hòa trong biển sâu, biến tan chỉ trong một chớp mắt
Người con gái trái tim rối bời, trong lòng lo sợ không thể yên
Bóng đêm đen đã đem giấu mất đi người yêu để cô lẻ loi
Tuyệt vọng vươn cánh tay trông chờ hướng về nơi tỏa ánh sáng kia
“ Thấy chưa nào, bấy lâu là em vô tâm đã che giấu sắc màu lung linh này đó”
Rồi cô vươn cánh tay mong chờ hướng về nơi trời cao thẳm xanh
Tiếng ca vui mừng chúc phúc của những hạt tuyết biển đang cất lên
Người con gái muốn biết thêm nhiều thứ đằng sau của mặt nước kia
Biết về người khiến cô đã ngày đêm trông mong say đắm không thể nào thoát ra
Biển xanh bỏ lại phía sau và bay đến tận cuối chân trời xa
Aaa!!!

Comments are off this post