LYRIC

Đừng buồn phiền gì, đừng suy tư quá
Đừng nhọc nhằn gì, đừng mãi u sầu
Như bao lần thì tôi luôn có nhà Madrigal
Vẫn nắm tay
Bên nhau sống vui ngày mai
Mà cố bao lần tôi mãi không bằng ai
Mình là ai
Không là ai
chẳng dời núi với bàn tay
Chẳng thể biến trăm hoa giăng lối
Chẳng thể đếm bao nhiêu đêm dài
ở trong bóng tối
Ước chi có đôi chút phép màu
Chẳng thể khiến vết thương lành
chẳng thế gọi gió, hô mưa, dập nắng,
ban trời xanh mây trắng
Chẳng thể giấu những khát khao
một đời tôi cố gắng
Từng ngày ước mong sao chút nhiệm màu
sẽ ở bên tôi
Lâu nay bước đi đơn côi
Lâu nay giấc mơ êm trôi
Đợi một ngày tôi dẫn lối
Về nơi ánh sáng ấy
Giống như ai kia
Cho tôi xin được đổi thay
Không lo nghĩ như xưa nay
Chẳng còn buồn sầu đêm đen, chẳng than khóc mãi
Tôi nhìn ban mai
Tôi nhìn ban mai
Tôi nhìn ban mai
Xây bao nhiêu núi cao này
Thêm bao cây lá hoa rực rỡ
Cho tôi biết nơi tôi bắt đầu
vì nào thấy đâu
Vẫn mơ ước đời cho tôi chút phép màu
Ít chút phép màu
Vung đôi tay, vết thương lành
Mong sao gia đình tôi sẽ thấy
Tôi đâu khác chi ai
Nhìn thời gian mãi trôi?
ai có hiểu thấu lời ước tôi giấu trong tim
Nay đã đâm chồi
Tôi mong đứng đây
Mong được đứng nơi đây
Sau từng ấy thăng trầm vẫn mơ và vẫn tin
Lắng nghe tôi,
Hãy cho tôi phép màu như những ngày xưa
Ngày người đã ban cho những phép màu
Nếu tôi xứng đáng có đôi chút phép màu

Comments are off this post